毕竟有时终注音参考

shuǐ diào gē tóu zhū gōng jiàn gēng qián yùn, fù rì hé shù zhāng, xì chéng
水调歌头 诸公见赓前韵,复日和数章,戏呈

lóu chuán wàn sōu xià, zhōng fù yī lóng kōng.
楼船万艘下,钟阜一龙空。
yān zhī shí jǐng yóu zài, yí chū jǐng yáng gōng.
胭脂石井犹在,移出景阳宫。
huā cǎo wú shí yōu jìng, hé shǔ chén jiā gǔ diàn, wú fù shù lóu xióng.
花草吴时幽径,禾黍陈家古殿,无复戍楼雄。
gèng dào zǐ shān fù, chóu shā bái tóu wēng.
更道子山赋,愁杀白头翁。
jì dāng nián, nán běi hèn, mǎ niú fēng.
记当年,南北恨,马牛风。
jiàng fān yī piàn fēi chū, nán yǔ xiàng lái tóng.
降幡一片飞出,难与向来同。
bì yuè qióng zhī xīn hèn, jié qǐ lín chūn hǎo mèng, bì jìng yǒu shí zhōng.
壁月琼枝新恨,结绮临春好梦,毕竟有时终。
mò chàng hòu tíng qū, shēng zài lèi hén zhōng.
莫唱后庭曲,声在泪痕中。

白朴

白朴(1226—约1306) 原名恒,字仁甫,后改名朴,字太素,号兰谷。汉族,祖籍隩州(今山西河曲附近),后徙居真定(今河北正定县),晚岁寓居金陵(今南京市),终身未仕。他是元代著名的文学家、曲作家、杂剧家,与关汉卿、马致远、郑光祖合称为元曲四大家。代表作主要有《唐明皇秋夜梧桐雨》、《裴少俊墙头马上》、《董月英花月东墙记》等。...