轻条不自引注音参考

gǔ yì
古意

jūn wèi nǚ luó cǎo, qiè zuò tú sī huā.
君为女萝草,妾作菟丝花。
qīng tiáo bù zì yǐn, wèi zhú chūn fēng xié.
轻条不自引,为逐春风斜。
bǎi zhàng tuō yuǎn sōng, chán mián chéng yī jiā.
百丈托远松,缠绵成一家。
shuí yán huì miàn yì, gè zài qīng shān yá.
谁言会面易,各在青山崖。
nǚ luó fā xīn xiāng, tú sī duàn rén cháng.
女萝发馨香,菟丝断人肠。
zhī zhī xiāng jiū jié, yè yè jìng piāo yáng.
枝枝相纠结,叶叶竞飘扬。
shēng zǐ bù zhī gēn, yīn shuí gòng fēn fāng.
生子不知根,因谁共芬芳。
zhōng cháo shuāng fěi cuì, shàng sù zǐ yuān yāng.
中巢双翡翠,上宿紫鸳鸯。
ruò shí èr cǎo xīn, hǎi cháo yì kě liàng.
若识二草心,海潮亦可量。

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。...