太宗皇帝古诗御书赞读音参考

tài zōng huáng dì gǔ shī yù shū zàn
太宗皇帝古诗御书赞

qián dé zhī wǔ xīng, xuán yú jiàng lóu,
乾德之五星,旋于降娄,
kāi wén xiáng xī.
开文祥兮。
tài cháng zhī yīng zī,
太常之英姿,
kuà jié lì zhòu, kāi dà huāng xī.
跨颉历籀,开大荒兮。
yóu yì zhī shén, zuǒ chē yòu lán gǔ lì jīn,
游艺之神,{左车右兰}古轹今,
xī zhōng wáng xī.
奚钟王兮。
wéi fù chē zhī tí,
维副车之题,
zài chéng píng shí, jǐn sè cáng xī.
在承平时,谨瑟藏兮。
wéi běi gōng zhī xǐ, shī yú zhōng xīng,
维北宫之玺,施于中兴,
chuán dì huáng xī.
传帝皇兮。
wéi chén qí dé zhī,
维臣其得之,
jǐn tāo qióng hán, xuàn chén zhāng xī.
锦弢琼函,绚宸章兮。

岳珂

岳珂(公元1183~公元1243) ,南宋文学家。字肃之,号亦斋,晚号倦翁。相州汤阴(今属河南)人。寓居嘉兴(今属浙江)。岳飞之孙,岳霖之子。宋宁宗时,以奉议郎权发遣嘉兴军府兼管内劝农事,有惠政。自此家居嘉兴,住宅在金佗坊。嘉泰末为承务郎监镇江府户部大军仓,历光禄丞、司农寺主簿、军器监丞、司农寺丞。嘉定十年(公元1217),出知嘉兴。十二年,为承议郎、江南东路转运判官。十四年,除军器监、淮东总领。宝庆三年(公元1227),为户部侍郎、淮东总领兼制置使。...