和集贤相公摄事出郊读音参考

hé jí xián xiàng gōng shè shì chū jiāo
和集贤相公摄事出郊

tái gǔn chéng yán sì, chuán hū chū jìn chéng.
台衮承严祀,传呼出禁城。
gǔ tán jiāng cuò shì, zǒng sì zàn guān gēng.
扢坛将错事,总驷暂观耕。
yíng zhǐ yú zhōu sòng, kāng zāi yè shùn gēng.
盈止逾周颂,康哉叶舜赓。
mǎn gōu dēng dà suì, shǒu zhǒng dá chū méng.
满篝登大穟,首种达初萌。
xíng yè jiā wèi shǔ, yào péng hù pěng yīng.
行馌家为黍,要朋户捧罂。
chuān zhǎng yīng wàn ǒu, shù mì jǐn sān jīng.
川长应万耦,树密尽三荆。
yǒu xiāng shén xiū mào, duō huān guó yù róng.
有相神休茂,多欢国誉荣。
yú liáng chōng jìn diān, yí bǐng fù péi jīng,
馀粮充近甸,遗秉富陪京,
duì bà chūn liáng shú.
碓罢春梁熟。
jī xián zhī sù chéng.
机闲织素成。
xiū niú míng dí qǐ, huì jī yuǎn dēng míng.
休牛鸣笛起,会绩远灯明。
lù yǒu yí jīn zài, cūn wú fèi quǎn jīng.
路有遗金在,村无吠犬惊。
xī xī nán biàn jì, tú yǎng tài jiē píng.
熙熙难遍纪,徒仰泰阶平。

夏竦

夏竦,字子乔,北宋大臣,古文字学家,初谥“文正”,后改谥“文庄”。夏竦以文学起家,曾为国史编修官,也曾任多地官员,宋真宗时为襄州知州,宋仁宗时为洪州知州,后任陕西经略、安抚、招讨使等职。由于夏竦对文学的造诣很深,所以他的很多作品都流传于后世。...