题群龙图读音参考

tí qún lóng tú
题群龙图

shì jiān wàn lèi jiē kě dǔ, máng mèi dú yǒu guǐ yǔ lóng.
世间万类皆可睹,茫昧独有鬼与龙。
cǐ tú huà lóng èr shí sì, zhuàng mào guǐ jué gè bù tóng.
此图画龙二十四,状貌诡谲各不同。
dé fēi wù chǎn yǒu yì zhǒng, huò yuē shén biàn wú cháng zōng.
得非物产有异种,或曰神变无常踪。
yī lóng qián wěi yù shàng shuǐ, zú zhǎo yóu zài yūn zhōng.
一龙揵尾欲上水,足爪犹在奫中。
yī lóng chū xué yǐn jiàn dǐ, tóu shàng fēi pù xiè bái hóng.
一龙出穴饮涧底,头上飞瀑泻白虹。
qián yǒu yī lóng yǐ zài yún, gù shì jué zi yáng shuāng tóng.
前有一龙已在云,顾视厥子扬双瞳。
làng bō yú lín dá hōng lóng, rì chē kuài yà tiān wú fēng.
浪波鱼鳞沓谾豅,日车块圠天无风。
zhōng tíng liǎng lóng hū xiāng féng, xū méi pā suō rú lǎo wēng, biàn yù jué dǐ zhēng cí xióng.
中庭两龙忽相逢,须眉葩髿如老翁,便欲角抵争雌雄。
xī wàng jī shí jiē kōng tóng, bái lóng bāi shí kuī liú cóng.
西望积石接崆峒,白龙擘石窥流潀。
hé bó yuǎn dùn xū qí gōng, qū pán shuì zhě hé lóng zhōng, lǎo wù yòng kàng shí dāng zhōng.
河伯远遁虚其宫,屈蟠睡者何龙钟,老物用亢时当终。
xiá wài liù lóng níng yǐ xiōng, jīn yá wǔ zhǎo qǐ zhàn gōng.
峡外六龙狞以凶,矜牙舞爪起战攻。
yǎo lín jué jiǎ hán jiàn fēng, xiàn xiōng zhé wěi bō xuè hóng, zhī sǐ fú wù rén shuí dòng? yī
咬鳞嚼甲含剑锋,陷胸折尾波血红,之死弗悟人谁恫?一
lóng yǐn āng jiāng yù cóng, huí huán jū xū wèi gǎn tōng.
龙引肮将欲从,回环雎盱未敢通。
zuì hòu yī lóng cáng yú yīn, pì nì shèng bài fēi yú zhòng, wú nǎi yǒu yì shōu quán gōng.
最后一龙藏于禋,睥睨胜败非愚祌,无乃有意收全功。
yún zhōng nòng zhū láo ěr gōng, bù rú wò shā zhī cóng róng.
云中弄珠劳尔躬,不如卧沙之从容。
lóng zǐ xué fēi lì wèi chōng, mǔ zài xià shì xīn chōng chōng.
龙子学飞力未充,母在下视心憧憧。
hé wù yī jiǎo é zhǔn lóng,? rán chū dòng ruò shé chóng.
何物一角额准隆,?然出洞若蛇虫。
yǒu lóng jiē zhī zì lóng zōng, kǒng shì gǒng xué wáng wěi gōng, pí gǔ shǐ tuì xíng yóu méng.
有龙接之自巃嵸,恐是巩穴王鲔公,皮骨始蜕形犹蒙。
liǎng lóng guī lái juàn bù chōng, chī lóng pān shí shēn yǐ lóng.
两龙归来倦不翀,痴龙攀石身已癃。
yòu dǒu yǎn jiǎn shū téng chōng, wān shàn yīng yuè qí fā rōng, qù ya bēn ná qū rú gōng.
蚴蚪偃蹇倏腾冲,蜿蟺撄跃鬐发茸,呿呀奔拏曲如弓。
bǎi tài bìng zuò hé fēn páng, shì yé fēi yé shú néng qióng.
百态并作何纷庞,是耶非耶孰能穷。
huà shī xī yǒu sēng yáo gōng, néng lìng zhēn lóng xià xū kōng.
画师昔有僧繇工,能令真龙下虚空。
ān dé líng lún jié zhú tǒng, chuī zhī hū lóng chū shí hóng, shǐ wǒ yī jiàn kāi hūn méng.
安得伶伦截竹筒,吹之呼龙出石谼,使我一见开昏瞢。

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。刘基通经史、晓天文、精兵法。他辅佐朱元璋完成帝业、开创明朝并尽力保持国家的安定,因而驰名天下,被后人比作诸葛武侯。朱元璋多次称刘基为:“吾之子房也。”在文学史上,刘基与宋濂、高启并称“明初诗文三大家”。中国民间广泛流传着...