寄致明兼简余时升读音参考

jì zhì míng jiān jiǎn yú shí shēng
寄致明兼简余时升

yún dāng yǒu lì cái, yào zì wèi běn guān.
筼筜有利材,要自为本观。
lǜ qiú xié chūn nù, xué tǔ qì yǐ wán.
绿虬挟春怒,穴土气已完。
dá shì shěn suǒ shī, qióng shì shěn suǒ ān.
达士审所施,穷士审所安。
qú liú zhú rén jìng, wěi tài le mò gàn.
癯刘烛人镜,伪态了莫干。
cháng chuī xū èr yú, chuán yǐ mó yún hàn.
常吹嘘二余,传以摩云翰。
dà yú xié shū lái, yī jiàn yì yǐ dān.
大余携书来,一见意已殚。
shì wèi shū shèng yáo, xiōng zhōng gǔn tāo lán.
似为殊胜摇,胸中衮涛澜。
cūn fū chǐ hòu xí, xiāo fù shí zhòng cán.
皴肤褫厚袭,枵腹拾众残。
nǎ zhī shì pǔ yóu, yǔ zhòu zì ěr kuān.
那知世圃游,宇宙自尔宽。
huáng jiān tiào zú yì, shěng kuò yǎn yào duān.
黄间跳镞易,省括眼要端。
xìng gōng tiáo hù zhī, wú shǐ yīn suǒ nán.
幸公调护之,无使因所难。
é fēng héng jǐ shàng, wǎn cuì shēn zuò hán.
鹅峰横几上,晚翠深作寒。
cháng yáng yǒu zhēn lè, wèi yīng huǐ rú guān.
徜徉有真乐,未应悔儒冠。

刘子翚

刘子翚(huī)(1101~1147)宋代理学家。字彦冲,一作彦仲,号屏山,又号病翁,学者称屏山先生。建州崇安(今属福建)人,刘韐子,刘子羽弟。以荫补承务郎,通判兴化军,因疾辞归武夷山,专事讲学,邃于《周易》,朱熹尝从其学。著有《屏山集》。...