豅豁岩读音参考

lóng huō yán
豅豁岩

cāng yá liǎng fēn zhāng, jué bì qiān zhàng qǐ.
苍崖两分张,绝壁千丈起。
xī liú hū bēn zhù, wàn gǔ xiāng pī mǐ.
溪流忽奔注,万古相披靡。
tiào bō zuò jīng léi, kuǐ bù qīng jiàn dǐ.
跳波作惊雷,跬步清见底。
pān téng shàng chán yán, què lì bàn kōng lǐ.
攀藤上巉岩,却立半空里。
jǐ nián tiān shī miào, lán zhù jí wú zhǐ.
几年天师庙,栏柱岌无址。
yōu qín dá yuǎn xiǎng, shān huā luàn hóng wěi wǒ yè bù zhī pí,
幽禽答远响,山花乱红蘤我业不知疲,
wēi zhàn liè róng xǐ.
危栈劣容屣。
tóng liáo jù hú shāng,
同僚具壶觞,
jiǎo ruǎn zhèng xū cǐ.
脚软正须此。
chén āi dé xiá zhǔ,
尘埃得遐瞩,
zhēn shǎng qì xīn ěr.
真赏契心耳。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕"云淡秋云"、〔贺新郎〕"病起情怀恶"等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。...