赠空上人读音参考

zèng kōng shàng rén
赠空上人

wǒ qiān kōng mén xiù, dé zhī gǔ shū shān.
我搴空门秀,得之古疏山。
sī rén qì yù hú, zhōng yǒu bǎo yuè hán.
斯人器玉壶,中有宝月寒。
sì bì dàn xiāng duì, ān shēn yī pú tuán.
四壁澹相对,安身一蒲团。
líng lóng liù chuāng jìng, jìng rì xīn yuán xián.
玲珑六窗静,竟日心猿閒。
shí cóng chán nà qǐ, yóu xì yú bǐ duān.
时从禅那起,游戏于笔端。
dāng qí cān xún shí, zì yì yún shuǐ jiān.
当其参寻时,恣意云水间。
sōng fēng shù chǐ jiá, luó yuè rù fèi gān.
松风漱齿颊,萝月入肺肝。
zhèng shǐ bù xué shī.
政使不学诗。
yǐ jiàn shī yī bān.
已见诗一斑。
kuàng fù yòng xīn kǔ, sú fēn hé yóu gàn.
况复用心苦,俗氛何由干。
jīn chén chū shù piān, xiù sè ruò kě cān.
今晨出数篇,秀色若可餐。
qīng yán méi zhe xuě, yuán měi zhū zǒu pán.
清妍梅著雪,圆美珠走盘。
nǎi zhī xīn jìng zhōng, wàn xiàng fēn wǎng huán.
乃知心镜中,万象纷往还。
jiē wú suǒ xiàn wù, mó xiě chū bù nán.
皆吾所现物,摹写初不难。
shuí néng xiào wǒ bèi, zào yǔ chū xiǎn jiān.
谁能效我辈,造语出险艰。
qǐng shī shèng jí gǔ, jìng xǐ shū cháng suān.
请师賸汲古,净洗蔬肠酸。
zuò lìng hán tuì zhī, shōu liǎn jiā jīn guān.
坐令韩退之,收敛加巾冠。

曾几

曾几(1085--1166)中国南宋诗人。字吉甫,自号茶山居士。其先赣州(今江西赣县)人,徙居河南府(今河南洛阳)。历任江西、浙西提刑、秘书少监、礼部侍郎。曾几学识渊博,勤于政事。他的学生陆游替他作《墓志铭》,称他“治经学道之余,发于文章,雅正纯粹,而诗尤工。”后人将其列入江西诗派。其诗多属抒情遣兴、唱酬题赠之作,闲雅清淡。五、七言律诗讲究对仗自然,气韵疏畅。古体如《赠空上人》,近体诗如《南山除夜》等,均见功力。所著《易释象》及文集已佚。《四库全书》有《茶山集》8卷,辑自《永乐大典》。...