寄南阳谢外舅读音参考

jì nán yáng xiè wài jiù
寄南阳谢外舅

xiè gōng suì yǎn jiǎn, nán yáng wú jiù lú.
谢公遂偃蹇,南阳无旧庐。
tiān yǔ jiě yīng fú, yuán fēi ào dāng tú.
天与解缨绂,元非傲当涂。
páo dīng shì niú dāo, zhòng shǒu zhuó dà gū.
庖丁释牛刀,众手斫大軱。
bái yún qū gōng wò, qīng shān mǎn chuáng shū.
白云曲肱卧,青山满床书。
miào zhì luò chuān zé, guǒ rán tiān wǎng shū.
妙质落川泽,果然天网疏。
gù zhī jīn rén qiǎo, wèi jué gǔ rén yū.
故知今人巧,未觉古人迂。
zhù chǎng suì gōng xiū, yè quán míng zhú qú.
筑场岁功休,夜泉鸣竹渠。
xiōng huái yù lěi kuài, cǐ wù liàng shí xū.
胸怀郁垒块,此物谅时须。
ér néng le wēng shì, ān yòng fǔ zhōng qū.
儿能了翁事,安用府中趋。
sūn néng sòng wēng shī, nǎi shì qiān lǐ jū.
孙能诵翁诗,乃是千里驹。
rén shēng xíng lè ěr, yòng shě yào zì rú.
人生行乐耳,用舍要自如。
wǒ fāng shén qí zhuō, shè lì guān dào chū.
我方神其拙,社栎官道樗。
gōng yóu yōu fǔ jīn, pì nì zhuó zūn hú.
公犹忧斧斤,睥睨斲樽壶。
wàn gǔ shēn hòu qián, bā jiāo qiū yǔ yú.
万古身後前,芭蕉秋雨余。
shào nián xǐ jiǎo kuài, chì huà lì chéng zhū.
少年喜狡狯,叱化粒成珠。
mó gōng kě gē wǔ, xué gǔ zé nuǎn shū.
谟功可歌舞,学古则暖姝。
suǒ hǎo guǒ bù tóng, wèi kě yī lǐ qū.
所好果不同,未可一理驱。
miǎo sī wàng yán duì, ān dé nán fēi fú.
眇思忘言对,安得南飞凫。
bǐ xīn shēng màn cǎo, méng yá wàng yún chú.
鄙心生蔓草,萌芽望耘鉏。
lí yán rú zuó rì, chūn liǔ jiàn shuāng kū.
离筵如昨日,春柳见霜枯。
wèi rǔ jǐn xiù duàn, shí méng shuāng lǐ yú.
未辱锦绣段,时蒙双鲤鱼。
yì xī cān jǐ zhàng, yōng róng qù guī mó, yǐn jiē kāi zǎo jiàn, gāo míng tōng shì shū.
忆昔参几杖,雍容觑规模,引接开藻鉴,高明通事枢。
mén shēng wǔ qī bèi, jì mò bàn bái xū.
门生五七辈,寂寞半白须。
tán jīng luò zhǔ wěi, xíng lè cóng lán yú.
谈经落麈尾,行乐从篮舆。
kàn zhú pì qiáng zhái, yuè shì huáng gōng lú.
看竹辟强宅,阅士黄公垆。
xuě wū zhǔ chá yào, qíng yán zhāng huà tú.
雪屋煮茶药,晴檐张画图。
yōu sì cù dēng huǒ, qīng zhān zhì chū pú.
幽寺促灯火,青毡置摴蒱。
rào chuáng jiào yī zhì, shí bái jiǔ zhì lú.
遶床叫一掷,十白九雉卢。
cài zé lái fēn gōng, yuán dān bì shàng dōu.
蔡泽来分功,袁耽必上都。
kāi qí zòng qī zǒu, pò zhú tiǎn qún hú.
开旗纵七走,破竹殄群胡。
chéng xiāo zhú wèi míng, xié zhǎng péng zuǒ hū.
成枭烛为明,挟长朋佐呼。
zhōng yǐn jiàn wēn kè, suǒ zhēng fěi zī zhū.
终饮见温克,所争匪锱铢。
shuí lìng yùn pì wēng, jiàn wèi mù zhū nú.
谁令运甓翁,见谓牧猪奴。
shì tuō zhàng rén zhòng, nǎi ài wū shàng wū.
事托丈人重,乃爱屋上乌。
jiù yán rú duì miàn, xíng jī zhì zhōu chē.
旧言如对面,形迹滞舟车。
fēng lián xiǎng yǐn jǐ, tiān lài míng hán wú.
风帘想隐几,天籁鸣寒梧。
shàng xǐ dú shū fǒu, hái néng bǎ jiǔ wú.
尚喜读书否,还能把酒无。
yè chéng miǎo chén shā, guān gài ruò qiū qú.
邺城渺尘沙,冠盖若秋蕖。
xiāng guò wèn hán wēn, yì qì chí jiǔ qú.
相过问寒温,意气驰九衢。
chǔ kè suī gōng sè, qí rén běn hǎo yú.
楚客虽工瑟,齐人本好竽。
yǒng huái míng hǎi liàng, běi dǒu bù kě zhēn.
永怀溟海量,北斗不可斟。
shèng yè qīn bǐ mò, yīn lái míng yuè zhū.
胜夜亲笔墨,因来明月珠。

黄庭坚

黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。...