满江红读音参考

mǎn jiāng hóng
满江红

shān rào xī hú, céng tóng fàn yī gāo chūn lǜ.
山绕西湖,曾同泛、一篙春绿。
zhòng huì miàn wèi wēn wǎng shì, xiān fān xīn qǔ.
重会面、未温往事,先翻新曲。
jìn bǎi qiáo sōng shuāng xuě hòu, zhī xīn wéi yǒu gū shēng zhú.
劲柏乔松霜雪後,知心惟有孤生竹。
duì huāng yuán yóu jiě liǎng gāo gē, kōng jīng sú.
对荒园、犹解两高歌,空惊俗。
rén gèng jiàn, qíng yú shú.
人更健,情逾熟。
yīng gòng liǔ, bīng hé yù.
樱共柳,冰和玉。
kǒng xiāng féng rú mèng, yè lán tiān zhú, bié hòu shū lái kōng chàng wàng, zūn qián jiǔ dào xiū jū shù.
恐相逢如梦,夜阑添烛,别後书来空怅望,尊前酒到休拘束。
xiào diàn piáo wèi zú yǐ néng kuáng, nà kān zú.
笑簟瓢、未足已能狂,那堪足。

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。...