百步洪二首并叙读音参考

bǎi bù hóng èr shǒu bìng xù
百步洪二首(并叙)

wáng dìng guó fǎng yú yú péng chéng, yī rì zhào xiǎo zhōu, yǔ yán zhǎng dào xié pàn yīng qīng sān zi yóu sì shuǐ, běi shàng shèng nǚ shān, nán xià bǎi bù hóng, chuī dí yǐn jiǔ, chéng yuè ér guī.
王定国访余于彭城,一日棹小舟,与颜长道携盼、英、卿三子游泗水,北上圣女山,南下百步洪,吹笛饮酒,乘月而归。
yú shí yǐ shì bù dé wǎng, yè zhe yǔ yī, zhù lì yú huáng lóu shàng, xiāng shì ér xiào, yǐ wéi lǐ tài bái sǐ, shì jiān wú cǐ lè sān bǎi yú nián yǐ.
余时以事不得往,夜着羽衣,伫立于黄楼上,相视而笑,以为李太白死,世间无此乐三百余年矣。
dìng guó jì qù yú yuè, fù yǔ cān liáo shī fàng zhōu hóng xià, zhuī huái nǎng yóu, yǐ wéi chén jī, kuì rán ér tàn.
定国既去逾月,复与参寥师放舟洪下,追怀曩游,以为陈迹,喟然而叹。
gù zuò èr shī, yī yǐ yí cān liáo, yī yǐ jì dìng guó, qiě shì yán zhǎng dào shū yáo wén yāo tóng fù yún.
故作二诗,一以遗参寥,一以寄定国,且示颜长道、舒尧文邀同赋云。
zhǎng hóng dòu luò shēng tiào bō, qīng zhōu nán xià rú tóu suō.
长洪斗落生跳波,轻舟南下如投梭。
shuǐ shī jué jiào fú yàn qǐ, luàn shí yī xiàn zhēng cuō mó.
水师绝叫凫雁起,乱石一线争磋磨。
yǒu rú tù zǒu yīng sǔn luò, jùn mǎ xià zhù qiān zhàng pō.
有如兔走鹰隼落,骏马下注千丈坡。
duàn xián lí zhù jiàn tuō shǒu, fēi diàn guò xì zhū fān hé.
断弦离柱箭脱手,飞电过隙珠翻荷。
sì shān xuàn zhuǎn fēng lüè ěr, dàn jiàn liú mò shēng qiān wō.
四山眩转风掠耳,但见流沫生千涡。
xiǎn zhōng de lè suī yī kuài, hé yì shuǐ bó kuā qiū hé.
险中得乐虽一快,何异水伯夸秋河。
wǒ shēng chéng huà rì yè shì, zuò jué yī niàn yú xīn luó.
我生乘化日夜逝,坐觉一念逾新罗。
fēn fēn zhēng duó zuì mèng lǐ, qǐ xìn jīng jí mái tóng tuó.
纷纷争夺醉梦里,岂信荆棘埋铜驼。
jué lái fǔ yǎng shī qiān jié, huí shì cǐ shuǐ shū wēi yí.
觉来俯仰失千劫,回视此水殊委蛇。
jūn kàn àn biān cāng shí shàng, gǔ lái gāo yǎn rú fēng kē.
君看岸边苍石上,古来篙眼如蜂窠。
dàn yīng cǐ xīn wú suǒ zhù, zào wù suī shǐ rú yú hé.
但应此心无所住,造物虽驶如余何。
huí chuán shàng mǎ gè guī qù, duō yán xiāo xiāo shī suǒ ā.
回船上马各归去,多言哓哓师所呵。
jiā rén wèi kěn huí qiū bō, yòu yú yù yǔ fáng fēi suō.
佳人未肯回秋波,幼舆欲语防飞梭。
qīng zhōu nòng shuǐ mǎi yī xiào, zuì zhōng dàng jiǎng jiān xiāng mó.
轻舟弄水买一笑,醉中荡桨肩相磨。
bù shì cháng ān lǘ lǐ xiá, diāo qiú yè zǒu yān zhī pō.
不似长安闾里侠,貂裘夜走胭脂坡。
dú jiāng shī jù nǐ bào xiè, shè jiāng gòng cǎi qiū jiāng hé.
独将诗句拟鲍谢,涉江共采秋江荷。
bù zhī shī zhōng dào hé yǔ, dàn jué liǎng jiá shēng wēi wō.
不知诗中道何语,但觉两颊生微涡。
wǒ shí yǔ fú huáng lóu shàng, zuò jiàn zhī nǚ chū xié hé.
我时羽服黄楼上,坐见织女初斜河。
guī lái dí shēng mǎn shān gǔ, míng yuè zhèng zhào jīn pǒ luó.
归来笛声满山谷,明月正照金叵罗。
nài hé shě wǒ rù chén tǔ, rǎo rǎo máo qún qī wò tuó.
奈何舍我入尘土,扰扰毛群欺卧驼。
bù niàn kōng zhāi lǎo bìng sǒu, tuì shí shuí yǔ tóng wēi yí.
不念空斋老病叟,退食谁与同委蛇。
shí lái hóng shàng kàn yí jī, rěn jiàn jī chǐ qīng tái kē.
时来洪上看遗迹,忍见屐齿青苔窠。
shī chéng bù jué shuāng lèi xià, bēi yín xiāng duì wéi yáng hé.
诗成不觉双泪下,悲吟相对惟羊何。
yù qiǎn jiā rén jì jǐn zì, yè hán shǒu lěng wú rén ā.
欲遣佳人寄锦字,夜寒手冷无人呵。

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡...