送乔仝寄贺君六首并叙读音参考

sòng qiáo tóng jì hè jūn liù shǒu bìng xù
送乔仝寄贺君六首(并叙)

jiù wén jìng zhǎng guān hè shuǐ bù, jiē táng mò wǔ dài rén, dé dào bù sǐ.
旧闻靖长官、贺水部,皆唐末五代人,得道不死。
zhāng shèng huáng dì dōng fēng, yǒu yè yú dào zuǒ zhě, qí yè yún jìn shuǐ bù yuán wài láng hè kàng, zài bài ér qù, shàng bù zhī yě.
章圣皇帝东封,有谒于道左者,其谒云晋水部员外郎贺亢,再拜而去,上不知也。
yǐ ér yuè yè, jiàn zhī, dà jīng, wù sè qiú zhī bù kě dé.
已而阅谒,见之,大惊,物色求之不可得。
tiān shèng chū, yòu shǐ qí dì zǐ yù chéng zhě yì quē jìn fú dào xiàng, zhí shù qiān wàn.
天圣初,又使其弟子喻澄者诣阙进佛道像,直数千万。
zhāng gōng ān dào yǔ chéng yóu, jù dé qí shì.
张公安道与澄游,具得其事。
yòu yǒu qiáo tóng zhě, shǎo dé dà fēng jí jǐ sǐ, hè shǐ xué dào, jīn nián bā shí, yì zhuàng shèng.
又有乔仝者,少得大风疾几死,贺使学道,今年八十,益壮盛。
rén wú fù jiàn hè zhě, ér tóng shù jiàn zhī.
人无复见贺者,而仝数见之。
yuán yòu èr nián shí èr yuè, tóng lái jīng shī shí xǔ rì, yú liú zhī bù kě, yuē hè yǐ shàng yuán qī wǒ yú měng shān, yòu yuē wú shī cháng yóu mì zhōu, shí jūn yú cháng shān dào shàng, yì ruò xǐ jūn zhě.
元祐二年十二月,仝来京师十许日,余留之不可,曰贺以上元期我于蒙山,又曰吾师尝游密州,识君于常山道上,意若喜君者。
zuò shì shī yǐ sòng zhī, qiě zuò wǔ jué jù yǐ jì hè.
作是诗以送之,且作五绝句以寄贺。
jūn nián èr shí měi qiě dōu, chū dé è jí duò méi xū.
君年二十美且都,初得恶疾堕眉须。
hóng yán bái fà jīng qī nú, lǎn jìng zì xián yù qì qū.
红颜白发惊妻孥,览镜自嫌欲弃躯。
jié máo qióng shān dàn sōng yú, lù féng táo qín bó shì lú.
结茅穷山啖松腴,路逢逃秦博士卢。
fāng tóng zhào yě qīng ér qú, zài bài wèi qǐ fán yī hū.
方瞳照野清而臞,再拜未起烦一呼。
jué zhī cǐ shēn le fēi wú, jiǒng rán lián huā chū ní tú.
觉知此身了非吾,炯然莲花出泥涂。
suí shī dōng yóu dù wéi fū, wéi fū, mì zhōu èr shuǐ míng.
随师东游渡潍邞,(潍、邞,密州二水名。
.

shān tóu jiàn wǒ liǎng lún zhū.
)山头见我两轮朱。
qǐ zhī xiān rén hùn tú gū, ěr lái bā shí xiōng chuí hú.
岂知仙人混屠沽,尔来八十胸垂胡。
shàng shān rú fēi chēn rén fú, dōng guī yǒu yuē bù gǎn yú.
上山如飞嗔人扶,东归有约不敢渝。
xīn nián dāng cān lǎo xiān rú, qiū fēng xī lái xià shuāng fú, dé zǎo rú guā fēn wǒ wú.
新年当参老仙儒,秋风西来下双凫,得枣如瓜分我无。
shēng zhǎng bīng jiān zǎo tuō shēn, wǎn wèi yuán yòu tài píng rén.
生长兵间早脱身,晚为元祐太平人。
bù jīng bó xiè sāng tián biàn, lái kàn guī méng lòu zé chūn.
不惊渤澥桑田变,来看龟蒙漏泽春。
céng yè dōng fēng yù lù chén, fú jīn duǎn hè yì qūn xún.
曾谒东封玉辂尘,幅巾短褐亦逡巡。
xíng gōng yè zòu kōng míng xìng, chàng wàng yún xiá piāo miǎo rén.
行宫夜奏空名姓,怅望云霞缥缈人。
chuí lǎo ōu qū qǐ wèi shēn, wēi yán yī fà zhòng qiān jūn.
垂老区区岂为身,微言一发重千钧。
shǐ zhī bú jiàn gāo huáng dì, zhèng shì shāng shān sì lǎo rén.
始知不见高皇帝,正似商山四老人。
jiù wén fù lǎo jìn láng guān, yǐ zuò fēi téng biàn huà kàn.
旧闻父老晋郎官,已作飞腾变化看。
wén dào dōng méng yǒu jū chǔ, yuàn gōng xīn shuǐ kàn shāo dān.
闻道东蒙有居处,愿供薪水看烧丹。
qiān gǔ fēng liú hè jì zhēn, zuì lián shì jiǔ zhé xiān rén.
千古风流贺季真,最怜嗜酒谪仙人。
kuáng yín zuì wǔ zhī wú yì, sù fàn lí gēng jiān yǎng shén.
狂吟醉舞知无益,粟饭藜羹间养神。

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡...