相和歌辞短歌行二首读音参考

xiāng hè gē cí duǎn gē xíng èr shǒu
相和歌辞·短歌行二首

tóng tóng tài yáng rú huǒ sè, shàng xíng qiān lǐ xià yī kè.
曈曈太阳如火色,上行千里下一刻。
chū wèi bái zhòu rù wèi yè,
出为白昼入为夜,
huán zhuǎn rú zhū zhù bù dé.
圜转如珠住不得。
zhù bù dé, kě nài hé, wèi jūn jǔ jiǔ gē duǎn gē.
住不得,可奈何,为君举酒歌短歌。
gē shēng kǔ, cí yì kǔ, sì zuò shào nián jūn tīng qǔ.
歌声苦,词亦苦,四座少年君听取。
jīn xī wèi jìng míng xī cuī,
今夕未竟明夕催,
qiū fēng cái wǎng chūn fēng huí.
秋风才往春风回。
rén wú gēn dì shí bù zhù, zhū yán bái rì xiāng huī tuí.
人无根蒂时不驻,朱颜白日相隳颓。
quàn jūn qiě qiǎng xiào yī miàn, quàn jūn fù qiáng yǐn yī bēi.
劝君且强笑一面,劝君复强饮一杯。
rén shēng bù dé zhǎng huān lè,
人生不得长欢乐,
nián shào xū yú lǎo dào lái.
年少须臾老到来。
shì rén qiú fù guì, duō wèi shēn shì yù.
世人求富贵,多为身嗜欲。
shèng shuāi bù zì yóu, dé shī cháng xiāng zhú.
盛衰不自由,得失常相逐。
wèn jūn shào nián rì, kǔ xué jiāng gàn lù.
问君少年日,苦学将干禄。
fù jí chén zhōng yóu, bào shū xuě qián sù.
负笈尘中游,抱书雪前宿。
bù qīn bù zhōu tǐ, lí jiā cái chōng fù.
布衾不周体,藜茄才充腹。
sān shí dēng huàn tú, wǔ shí bèi cháo fú.
三十登宦途,五十被朝服。
nú wēn yǐ xié kuàng, mǎ féi chū shí sù.
奴温已挟纩,马肥初食粟。
wèi gǎn yì huān yóu, shàng wéi míng jiǎn shù.
未敢议欢游,尚为名检束。
ěr mù lóng àn hòu, táng shàng diào sī zhú.
耳目聋暗后,堂上调丝竹。
yá chǐ quē luò shí, pán zhōng duī jiǔ ròu.
牙齿缺落时,盘中堆酒肉。
bǐ lái cǐ yǐ qù, wài yú zhōng bù zú.
彼来此已去,外馀中不足。
shào zhuàng yǔ róng huá, xiāng bì rú hán yù.
少壮与荣华,相避如寒燠。
qīng yún qù dì yuǎn, bái rì zhōng tiān sù.
青云去地远,白日终天速。
cóng gǔ wú nài hé, duǎn gē tīng yī qǔ.
从古无奈何,短歌听一曲。

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。...