游泰山六首一作天宝元年四月从故御道上泰读音参考

yóu tài shān liù shǒu yī zuò tiān bǎo yuán nián sì yuè cóng gù yù dào shàng tài
游泰山六首(一作天宝元年四月从故御道上泰

sì yuè shàng tài shān, shí píng yù dào kāi.
四月上泰山,石屏御道开。
liù lóng guò wàn hè, jiàn gǔ suí yíng huí.
六龙过万壑,涧谷随萦回。
mǎ jī rào bì fēng, yú jīn mǎn qīng tái.
马迹绕碧峰,于今满青苔。
fēi liú sǎ jué yǎn, shuǐ jí sōng shēng āi.
飞流洒绝巘,水急松声哀。
běi tiào è zhàng qí, qīng yá xiàng dōng cuī.
北眺崿嶂奇,倾崖向东摧。
dòng mén bì shí shàn, dì dǐ xìng yún léi.
洞门闭石扇,地底兴云雷。
dēng gāo wàng péng yíng, xiǎng xiàng jīn yín tái.
登高望蓬瀛,想象金银台。
tiān mén yī cháng xiào, wàn lǐ qīng fēng lái.
天门一长啸,万里清风来。
yù nǚ sì wǔ rén, piāo yáo xià jiǔ gāi.
玉女四五人,飘摇下九垓。
hán xiào yǐn sù shǒu, yí wǒ liú xiá bēi.
含笑引素手,遗我流霞杯。
qǐ shǒu zài bài zhī, zì kuì fēi xiān cái.
稽首再拜之,自愧非仙才。
kuàng rán xiǎo yǔ zhòu, qì shì hé yōu zāi.
旷然小宇宙,弃世何悠哉。
qīng xiǎo qí bái lù, zhí shàng tiān mén shān.
清晓骑白鹿,直上天门山。
shān jì féng yǔ rén, fāng tóng hǎo róng yán.
山际逢羽人,方瞳好容颜。
mén luó yù jiù yǔ, què yǎn qīng yún guān.
扪萝欲就语,却掩青云关。
yí wǒ niǎo jī shū, piāo rán luò yán jiān.
遗我鸟迹书,飘然落岩间。
qí zì nǎi shàng gǔ, dú zhī liǎo bù xián.
其字乃上古,读之了不闲。
gǎn cǐ sān tàn xī, cóng shī fāng wèi hái.
感此三叹息,从师方未还。
píng míng dēng rì guān, jǔ shǒu kāi yún guān.
平明登日观,举手开云关。
jīng shén sì fēi yáng, rú chū tiān dì jiān.
精神四飞扬,如出天地间。
huáng hé cóng xī lái, yǎo tiǎo rù yuǎn shān.
黄河从西来,窈窕入远山。
píng yá lǎn bā jí, mù jǐn cháng kōng xián.
凭崖揽八极,目尽长空闲。
ǒu rán zhí qīng tóng, lǜ fā shuāng yún huán.
偶然值青童,绿发双云鬟。
xiào wǒ wǎn xué xiān, cuō tuó diāo zhū yán.
笑我晚学仙,蹉跎凋朱颜。
chóu chú hū bú jiàn, hào dàng nán zhuī pān.
踌躇忽不见,浩荡难追攀。
qīng zhāi sān qiān rì, liè sù xiě dào jīng.
清斋三千日,裂素写道经。
yín sòng yǒu suǒ de, zhòng shén wèi wǒ xíng.
吟诵有所得,众神卫我形。
yún xíng xìn cháng fēng, sà ruò yǔ yì shēng.
云行信长风,飒若羽翼生。
pān yá shàng rì guān, fú kǎn kuī dōng míng.
攀崖上日观,伏槛窥东暝。
hǎi sè dòng yuǎn shān, tiān jī yǐ xiān míng.
海色动远山,天鸡已先鸣。
yín tái chū dǎo jǐng, bái làng fān zhǎng jīng.
银台出倒景,白浪翻长鲸。
ān dé bù sǐ yào, gāo fēi xiàng péng yíng.
安得不死药,高飞向蓬瀛。
rì guān dōng běi qīng, liǎng yá jiā shuāng shí.
日观东北倾,两崖夹双石。
hǎi shuǐ luò yǎn qián, tiān guāng yáo kōng bì.
海水落眼前,天光遥空碧。
qiān fēng zhēng cuán jù, wàn hè jué líng lì.
千峰争攒聚,万壑绝凌历。
miǎn bǐ hè shàng xiān, qù wú yún zhōng jī.
缅彼鹤上仙,去无云中迹。
cháng sōng rù yún hàn, yuǎn wàng bù yíng chǐ.
长松入云汉,远望不盈尺。
shān huā yì rén jiān, wǔ yuè xuě zhōng bái.
山花异人间,五月雪中白。
zhōng dāng yù ān qī, yú cǐ liàn yù yè.
终当遇安期,于此炼玉液。
cháo yǐn wáng mǔ chí, míng tóu tiān mén guān.
朝饮王母池,暝投天门关。
dú bào lǜ qǐ qín, yè xíng qīng shān jiān.
独抱绿绮琴,夜行青山间。
shān míng yuè lòu bái, yè jìng sōng fēng xiē.
山明月露白,夜静松风歇。
xiān rén yóu bì fēng, chǔ chù shēng gē fā.
仙人游碧峰,处处笙歌发。
jì jìng yú qīng huī, yù zhēn lián cuì wēi.
寂静娱清晖,玉真连翠微。
xiǎng xiàng luán fèng wǔ, piāo yáo lóng hǔ yī.
想像鸾凤舞,飘飖龙虎衣。
mén tiān zhāi páo guā, huǎng hū bù yì guī.
扪天摘匏瓜,恍惚不忆归。
jǔ shǒu nòng qīng qiǎn, wù pān zhī nǚ jī.
举手弄清浅,误攀织女机。
míng chén zuò xiāng shī, dàn jiàn wǔ yún fēi.
明晨坐相失,但见五云飞。

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。...