六月十七日召对自辰及申方归本院读音参考

liù yuè shí qī rì zhào duì zì chén jí shēn fāng guī běn yuàn
六月十七日召对自辰及申方归本院

qīng shǔ lián kāi sàn yì xiāng, ēn shēn zhǐ chǐ duì lóng zhāng.
清暑帘开散异香,恩深咫尺对龙章。
huā yīng dòng lǐ xún cháng fā,
花应洞里寻常发,
rì xiàng hú zhōng tè dì zhǎng.
日向壶中特地长。
zuò jiǔ hū yí chá fàn dòu, guī lái jiān kǒng hǎi shēng sāng.
坐久忽疑槎犯斗,归来兼恐海生桑。
rú jīn lěng xiào dōng fāng shuò, wéi yòng huī xié shì hàn huáng.
如今冷笑东方朔,唯用诙谐侍汉皇。

韩偓

韩偓(公元842年~公元923年)。中国唐代诗人。乳名冬郎,字致光,号致尧,晚年又号玉山樵人。陕西万年县(今樊川)人。自幼聪明好学,10岁时,曾即席赋诗送其姨夫李商隐,令满座皆惊,李商隐称赞其诗是“雏凤清于老凤声”。龙纪元年(889年),韩偓中进士,初在河中镇节度使幕府任职,后入朝历任左拾遗、左谏议大夫、度支副使、翰林学士。...