和牛相公南溪醉歌见寄读音参考

hé niú xiàng gōng nán xī zuì gē jiàn jì
和牛相公南溪醉歌见寄

tuō xǐ jiàng xiàng shǒu chōng qiān, wéi yú shān shuǐ dú bù lián.
脱屣将相守冲谦,唯于山水独不廉。
zhěn yī bèi luò dé shèng dì,
枕伊背洛得胜地,
míng gāo shǎo shì lái xuān yán.
鸣皋少室来轩檐。
xiāng xíng miàn shì mò zhǐ huà, yán xià biàn huà suí gù zhān.
相形面势默指画,言下变化随顾瞻。
qīng chí qū xiè rén suǒ zhì, yě qù yōu fāng tiān yǔ tiān.
清池曲榭人所致,野趣幽芳天与添。
yǒu shí zhuǎn rù tán dǎo jiān,
有时转入潭岛间,
zhēn mù rú wò téng wèi lián.
珍木如幄藤为帘。
hū rán biàn yǒu jiāng hú sī, shā lì píng qiǎn cǎo xiān xiān.
忽然便有江湖思,沙砾平浅草纤纤。
guài shí diào chū tài hú dǐ, zhū shù yí zì tiān tāi jiān.
怪石钓出太湖底,珠树移自天台尖。
chóng lán yíng fēng lǜ fàn yàn,
崇兰迎风绿泛艳,
chè lián hán lù hóng dM chān. xiū láng jià kōng yuǎn xiù rù, ruò liǔ fù kǎn liú bō zhān.
坼莲含露红dM襜.修廊架空远岫入,弱柳覆槛流波沾。
zhǔ pú chōu yá jiàn jí dòng, àn dí bèng sǔn zhuī tóu xiān.
渚蒲抽芽剑脊动,岸荻迸笋锥头铦。
xié shāng mìng lǚ jí yǒng rì.
携觞命侣极永日。
cǐ huì suī shù xīn wú yàn.
此会虽数心无厌。
rén jiē zhì zhuāng shēn bú dào, fù guì nán yǔ xiāo yáo jiān.
人皆置庄身不到,富贵难与逍遥兼。
wéi gōng chū chù dé zì zài, jué jiù fàng kuàng cí yán yán.
唯公出处得自在,决就放旷辞炎炎。
zuò bīn jìn huān zì tán xuè,
座宾尽欢恣谈谑,
kuì wǒ diào tóu hái fèn rán.
愧我掉头还奋髯。
néng lìng shāng yú duō bìng kè, yì jué zì shì fēi chén qián.
能令商於多病客,亦觉自适非沉潜。

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。...