暮春题瀼西新赁草屋五首读音参考

mù chūn tí ráng xī xīn lìn cǎo wū wǔ shǒu
暮春题瀼西新赁草屋五首

jiǔ jiē sān xiá kè, zài yǔ mù chūn qī.
久嗟三峡客,再与暮春期。
bǎi shé yù wú yǔ, fán huā néng jǐ shí.
百舌欲无语,繁花能几时。
gǔ xū yún qì báo, bō luàn rì huá chí.
谷虚云气薄,波乱日华迟。
zhàn fá hé yóu dìng, āi shāng bù zài zī.
战伐何由定,哀伤不在兹。
cǐ bāng qiān shù jú, bú jiàn bǐ fēng jūn.
此邦千树橘,不见比封君。
yǎng zhuō gān gē jì, quán shēng mí lù qún.
养拙干戈际,全生麋鹿群。
wèi rén jiāng běi cǎo, lǚ shí ráng xī yún.
畏人江北草,旅食瀼西云。
wàn lǐ bā yú qū, sān nián shí bǎo wén.
万里巴渝曲,三年实饱闻。
cǎi yún yīn fù bái, jǐn shù xiǎo lái qīng.
彩云阴复白,锦树晓来青。
shēn shì shuāng péng bìn, qián kūn yī cǎo tíng.
身世双蓬鬓,乾坤一草亭。
āi gē shí zì duǎn, zuì wǔ wèi shuí xǐng.
哀歌时自短,醉舞为谁醒。
xì yǔ hé chú lì, jiāng yuán yín cuì píng.
细雨荷锄立,江猿吟翠屏。
zhuàng nián xué shū jiàn, tā rì wěi ní shā.
壮年学书剑,他日委泥沙。
shì zhǔ fēi wú lù, fú shēng jí yǒu yá.
事主非无禄,浮生即有涯。
gāo zhāi yī yào ěr, jué yù gǎi chūn huá.
高斋依药饵,绝域改春华。
sāng luàn dān xīn pò, wáng chén wèi yī jiā.
丧乱丹心破,王臣未一家。
yù chén jì shì cè, yǐ lǎo shàng shū láng.
欲陈济世策,已老尚书郎。
wèi xī chái hǔ dòu, kōng cán yuān lù xíng.
未息豺虎斗,空惭鸳鹭行。
shí wēi rén shì jí, fēng nì yǔ máo shāng.
时危人事急,风逆羽毛伤。
luò rì bēi jiāng hàn, zhōng xiāo lèi mǎn chuáng.
落日悲江汉,中宵泪满床。

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。...