八哀诗赠左仆射郑国公严公武读音参考

bā āi shī zèng zuǒ pú yè zhèng guó gōng yán gōng wǔ
八哀诗·赠左仆射郑国公严公武

zhèng gōng hú liǎn qì, huá yuè jīn tiān jīng.
郑公瑚琏器,华岳金天晶。
xī zài tóng zǐ rì, yǐ wén lǎo chéng míng.
昔在童子日,已闻老成名。
yí rán dà xián hòu, fù jiàn xiù gǔ qīng.
嶷然大贤后,复见秀骨清。
kāi kǒu qǔ jiàng xiàng, xiǎo xīn shì yǒu shēng.
开口取将相,小心事友生。
yuè shū bǎi zhǐ jǐn, luò bǐ sì zuò jīng.
阅书百纸尽,落笔四座惊。
lì zhí fěi fù rèn, jí xié cháng lì zhēng.
历职匪父任,嫉邪常力争。
hàn yí shàng zhěng sù, hú qí hū zòng héng.
汉仪尚整肃,胡骑忽纵横。
fēi chuán zì hé lǒng, féng rén wèn gōng qīng.
飞传自河陇,逢人问公卿。
bù zhī wàn shèng chū, xuě tì fēng bēi míng.
不知万乘出,雪涕风悲鸣。
shòu cí jiàn gé dào, yè dì xiāo guān chéng.
受词剑阁道,谒帝萧关城。
jì mò yún tái zhàng, piāo yáo shā sāi jīng.
寂寞云台仗,飘飖沙塞旌。
jiāng shān shǎo shǐ zhě, jiā gǔ níng huáng qíng.
江山少使者,笳鼓凝皇情。
zhuàng shì xuè xiāng shì, zhōng chén qì bù píng.
壮士血相视,忠臣气不平。
mì lùn zhēn guān tǐ, huī fā qí yáng zhēng.
密论贞观体,挥发岐阳征。
gǎn jī dòng sì jí, lián piān shōu èr jīng.
感激动四极,联翩收二京。
xī jiāo niú jiǔ zài, yuán miào dān qīng míng.
西郊牛酒再,原庙丹青明。
kuāng jí é chǒng rǔ, wèi huò jìng āi róng.
匡汲俄宠辱,卫霍竟哀荣。
sì dēng huì fǔ dì, sān zhǎng huá yáng bīng.
四登会府地,三掌华阳兵。
jīng zhào kōng liǔ sè, shàng shū wú lǚ shēng.
京兆空柳色,尚书无履声。
qún wū zì zhāo xī, bái mǎ xiū héng xíng.
群乌自朝夕,白马休横行。
zhū gě shǔ rén ài, wén wēng rú huà chéng.
诸葛蜀人爱,文翁儒化成。
gōng lái xuě shān zhòng, gōng qù xuě shān qīng.
公来雪山重,公去雪山轻。
jì shì dé hé xùn, tāo qián yán zi jīng.
记室得何逊,韬钤延子荆。
sì jiāo shī bì lěi, xū guǎn kāi féng yíng.
四郊失壁垒,虚馆开逢迎。
táng shàng zhǐ tú huà, jūn zhōng chuī yù shēng.
堂上指图画,军中吹玉笙。
qǐ wú chéng dū jiǔ, yōu guó zhǐ xì qīng.
岂无成都酒,忧国只细倾。
shí guān jǐn shuǐ diào, wèn sú zhōng xiāng bìng.
时观锦水钓,问俗终相并。
yì dài quǎn róng miè, rén cáng hóng sù yíng.
意待犬戎灭,人藏红粟盈。
yǐ zī bào zhǔ yuàn, shù huò bì shì chéng.
以兹报主愿,庶或裨世程。
jiǒng jiǒng yī xīn zài, chén chén èr shù yīng.
炯炯一心在,沉沉二竖婴。
yán huí jìng duǎn zhé, jiǎ yì tú zhōng zhēn.
颜回竟短折,贾谊徒忠贞。
fēi zhào chū jiāng hàn, gū zhōu qīng jīng héng.
飞旐出江汉,孤舟轻荆衡。
xū wú mǎ róng dí, chàng wàng lóng xiāng yíng.
虚无马融笛,怅望龙骧茔。
kōng yú lǎo bīn kè, shēn shàng kuì zān yīng.
空馀老宾客,身上愧簪缨。

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。...