狄明府博济一作寄狄明府读音参考

dí míng fǔ bó jì yī zuò jì dí míng fǔ
狄明府(博济·一作寄狄明府)

liáng gōng zēng sūn wǒ yí dì, bú jiàn shí nián guān jì jì.
梁公曾孙我姨弟,不见十年官济济。
dà xián zhī hòu jìng líng chí,
大贤之后竟陵迟,
hào dàng gǔ jīn tóng yī tǐ.
浩荡古今同一体。
bǐ kàn shū bó sì shí rén, yǒu cái wú mìng bǎi liáo dǐ.
比看叔伯四十人,有才无命百寮底。
jīn zhě xiōng dì yī bǎi rén, jǐ rén zhuō jué bǐng zhōu lǐ.
今者兄弟一百人,几人卓绝秉周礼。
zài rǔ gèng yòng wén zhāng wèi,
在汝更用文章为,
zhǎng xiōng bái méi fù tiān qǐ.
长兄白眉复天启。
rǔ mén qǐng cóng céng wēng shuō, tài hòu dāng cháo duō qiǎo dǐ.
汝门请从曾翁说,太后当朝多巧诋。
dí gōng zhí zhèng zài mò nián, zhuó hé zhōng bù wū qīng jì.
狄公执政在末年,浊河终不污清济。
guó sì chū jiāng fù zhū wǔ,
国嗣初将付诸武,
gōng dú tíng zhēng shǒu dān bì.
公独廷诤守丹陛。
jìn zhōng jué cè qǐng fáng líng, qián cháo zhǎng lǎo jiē liú tì.
禁中决册请房陵,前朝长老皆流涕。
tài zōng shè jì yī zhāo zhèng, hàn guān wēi yí zhòng zhāo xǐ.
太宗社稷一朝正,汉官威仪重昭洗。
shí wēi shǐ shí bù shì cái,
时危始识不世才,
shuí wèi tú kǔ gān rú jì.
谁谓荼苦甘如荠。
rǔ cáo yòu yí liè tǔ shí, shēn shǐ mén hù duō jīng qǐ.
汝曹又宜列土食,身使门户多旌棨。
hú wéi piāo bó mín hàn jiān, gān yè wáng hóu pō lì dǐ.
胡为漂泊岷汉间,干谒王侯颇历抵。
kuàng nǎi shān gāo shuǐ yǒu bō,
况乃山高水有波,
qiū fēng xiāo xiāo lù ní ní.
秋风萧萧露泥泥。
hǔ zhī jī, xià chán yán, jiāo zhī héng, chū qīng cǐ.
虎之饥,下巉岩,蛟之横,出清泚。
zǎo guī lái, huáng tǔ ní yī yǎn yì mī.
早归来,黄土泥衣眼易眯。

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。...