酬乐天劝醉读音参考

chóu lè tiān quàn zuì
酬乐天劝醉

shén qū qīng zhuó jiǔ, mǔ dān shēn qiǎn huā.
神曲清浊酒,牡丹深浅花。
shào nián yù xiāng yǐn, cǐ lè hé kě yá.
少年欲相饮,此乐何可涯。
chén jī zào shén jìng, bù bì wù léng jiā.
沉机造神境,不必悟楞伽。
tuó yán fǎn tóng mào, ān yòng chéng dān shā.
酡颜返童貌,安用成丹砂。
liú líng chēng jiǔ dé, suǒ chēng liáng wèi duō.
刘伶称酒德,所称良未多。
yuàn jūn tīng cǐ qū, wǒ wèi jǐn chēng jiē.
愿君听此曲,我为尽称嗟。
yī bēi yán sè hǎo, shí zhǎn dǎn qì jiā.
一杯颜色好,十盏胆气加。
bàn hān dé zì zì, mǐng dǐng guī tài hé.
半酣得自恣,酩酊归太和。
gòng zuì zhēn kě lè, fēi gōng liáo luàn gē.
共醉真可乐,飞觥撩乱歌。
dú zuì yì yǒu qù, wù rán wú yǔ tā.
独醉亦有趣,兀然无与他。
měi rén zuì dēng xià, zuǒ yòu liú héng bō.
美人醉灯下,左右流横波。
wáng sūn zuì chuáng shàng, diān dǎo mián qǐ luó.
王孙醉床上,颠倒眠绮罗。
jūn jīn quàn wǒ zuì, quàn zuì yì rú hé.
君今劝我醉,劝醉意如何。

元稹

元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳)。父元宽,母郑氏。为北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。早年和白居易共同提倡“新乐府”。世人常把他和白居易并称“元白”。...