和辅先入昊天观星瞻读音参考

hé fǔ xiān rù hào tiān guān xīng zhān
和辅先入昊天观星瞻

dùn jiǎ yuán huáng lǐ, xīng zhàn tài yǐ gōng.
遁甲爰皇里,星占太乙宫。
tiān mén kāi yì yì, jiā qì yù cōng cōng.
天门开奕奕,佳气郁葱葱。
bì luò sān gān wài, huáng tú sì hǎi zhōng.
碧落三乾外,黄图四海中。
yì jū huán ruò shuǐ, chéng què dǐ xīn fēng.
邑居环若水,城阙抵新丰。
yù kǎn kūn lún cè, jīn shū dì zhóu dōng.
玉槛昆仑侧,金枢地轴东。
shàng zhēn cháo běi dǒu, yuán shǐ yǒng nán fēng.
上真朝北斗,元始咏南风。
hàn jūn cí wǔ dì, huái wáng lǐ bā gōng.
汉君祠五帝,淮王礼八公。
dào shū biān zhú jiǎn, líng yè guàn wú tóng.
道书编竹简,灵液灌梧桐。
cǎo mào qióng jiē lǜ, huā fán bǎo shù hóng.
草茂琼阶绿,花繁宝树红。
shí lóu fēn shì huà, dì jìng miǎo rú kōng.
石楼纷似画,地镜淼如空。
sāng hǎi nián yīng jī, táo yuán lù bù qióng.
桑海年应积,桃源路不穷。
huáng xuān ruò yǒu wèn, sān yuè zhù kōng tóng.
黄轩若有问,三月住崆峒。

杨炯

杨炯(650年-692年),汉族,弘农华阴(今属陕西)人,排行第七;唐朝诗人,初唐四杰之一。显庆六年(公元661年),年仅11岁的杨炯被举为神童,上元三年(676年)应制举及第,授校书郎。后又任崇文馆学士,迁詹事、司直。垂拱元年(685年),降官为梓州司法参军。天授元年(690年),任教于洛阳宫中习艺馆。如意元年(692年)秋后改任盈川县令,吏治以严酷著称,卒于任所。因此后人称他为“杨盈川”。...